1.Ta trở về quê tuổi xế chiều,
Đâu còn thấy được bóng thân yêu,
Mẹ Cha ngày trước còn đâu nữa,
Thủ túc giờ này cũng vắng tiêu!
Một mình lo liệu thôi đành vậy,
Con cháu giao hòa nghĩ cũng yêu!
Bổn phận dám đâu than với trách,
Đáp đền phải đạo,phước dư nhiều.
2. Phước dư sống được bát tuần niên,
Chạnh nhớ ngày xưa bóng Mẹ hiền,
Khuya sớm tảo tần nuôi sáu trẻ,
Ngày tàn chưa được thấy bình yên.
Giờ đây ta cũng có niềm tây,
Nghĩ đến con thơ thổn thức đầy,
Muốn sao có được ngày sum họp,
Dẹp cảnh phiêu bồng khỏa hết mây.
3. Ơn trời phú thác lại cho ta,
Bổn phận phải lo lúc tuổi già,
Giữ bề hiếu đạo thay người trẻ,
Đãm trách chung lo cũng việc nhà.
Khói hương lo liệu nay tròn phận,
Gương tốt lưu truyền thế hệ xa!
Một mai đất nước yên hờn tủi,
Con cháu phương xa trở lại nhà.
4. Giữ nhà cũng cái phước trời cho.
Phải việc thì lo chẳng nệ hà!
Đạm bạc hôm nay dùng đỡ dạ.
Mỹ vị ngày rồi đã trải qua. |
|
Trời dành để phước không đau ốm.
Đất khiến nên duyên chớ nghĩ xa.
Sống để trông chờ ngày họp mặt.
Con cháu ngày rồi nhớ thiết tha.
5. Một mảnh đất xinh xinh,
Dấu xưa đậm nghĩa tình!
Ngôi nhà thờ còn đó,
Cha Mẹ đã vắng tanh!
Các anh em ta đi,
Đau đớn lúc sinh ly,
Biết đâu ngày gặp lại,
Trùng phùng biết có khi?
Con cháu ta cũng đi.
Một mình về thui thủi!
Ôi tang thương biến đổi,
Nghĩ sao mà buồn tênh!
Ta biết liệu sau đây?
Ân cần mỗi phút giây,
Hương khói rày tiếp nối,
Nguyện Phật Trời chứng tri.
Chuỗi ngày dài lê thê,
Đêm trường buồn vô tận!
Thân thế sao lận đận,
Chẳng đặng nhàn mấy khi!
Một người Chị,
Từ Thị Thà
|